Sáng sớm vợ tôi đã bắt làm nháy rồi mới cho đi làm. Khi tôi ăn xong, một anh chàng khác bước vào để lấy đồ uống. Anh ta hỏi tôi có muốn chơi bi-a không nên tôi tham gia cùng anh ta. Danny Boy, tên anh ta thích được gọi, chơi khá giỏi và tôi cứ thua liên tục. Luật của anh ta là ‘kẻ thua phải trả’. Luật đó bao gồm cả một cốc bia một đô la nữa. Tôi tự cho mình là may mắn vì tôi đã từng bị lừa và số tiền đó lên tới hơn một trăm đô la. Lần đó, tôi chỉ mất năm đô la cho bốn ván. Chúng tôi nói chuyện về các câu lạc bộ thoát y mà chúng tôi từng đến và Janet kể với chúng tôi rằng cô ấy từng là vũ công thoát y ở Saint Louis trước khi kết hôn và có con. Cả hai chúng tôi đều nói với cô ấy rằng chúng tôi sẽ trả tiền để xem cô ấy nhảy. Ngay lúc đó, có thêm hai chàng trai địa phương bước vào và nói rằng họ sẽ đóng góp vào quỹ của cô ấy nếu cô ấy nhảy cho chúng tôi. Janet nhìn chúng tôi và nói, “Được thôi, nhưng không được đùa, và các anh sẽ đưa ra một trăm đô la.” Ngay lập tức, họ phàn nàn về một trăm đô la.Tôi phải mỉm cười khi cô ấy nói với họ rằng chỉ có hai mươi lăm đô la một người. Tôi chắc chắn sẽ tự mình bỏ ra một trăm đô la để xem cô ấy thoát y.

Sáng sớm vợ tôi đã bắt làm nháy rồi mới cho đi làm